Phan Đình Quang SVD
Việc hắn si mê cô nàng một cách điên dại chẳng có gì là bí mật. Mất ăn, mất ngủ, bỏ bê việc học hành, sụt ký, thức khuya, hút thuốc… là những đấu hiệu muôn thủa của người đang yêu. Cả trường đều biết hắn mê nàng. Cuồng say đắm đuối, đến nỗi bạn bè dùng hình ảnh mô tả nó khá ấn tượng là: lăn xả một cách điên dại vào người đẹp. Nói là người đẹp, thật ra nàng cũng chẳng phải là sắc nước hương trời, chim xa cá lặn gì. Thời buổi trai thừa gái thiếu của thập niên 70’s và 80’s ở hải ngoại, biển động mắm lên giá, một cô gái dung nhan thuộc hàng khiêm tốn như nàng đã là một bóng hồng lạc giữa rừng gươm rồi.
Nàng vốn có họ hàng xa với tôi, nhưng xa đủ để bắn mấy đời cà nông còn chưa tới. Hắn cũng lợi dụng một tí xíu họ hàng đó ở tôi để làm chim xanh cho hắn, để rồi bao nhiêu quà cáp và thư từ gởi đi, nhưng nàng vẫn đánh bài lờ. Không một hồi âm an ủi, dù chỉ là một cái note cám ơn, để con người đang lăn xả một cách điên dại kia còn cảm thấy ‘may ra đời còn chút niềm vui’.
Thế nhưng, hắn vẫn không nản lòng trông cậy, vẫn trên môi miệng bài ca “Trong đôi mắt anh, em là tất cả”, dù trong đôi mắt ti hí của nàng hắn chẳng có tí gram nào. Nói theo tiếng lóng của đám trẻ ngày nay, với nàng, hắn vốn không có cửa!
Kết cuộc, tình yêu của hắn cũng chỉ là con số zero tổ chảng. Một tình yêu đơn phương, không được hồi đáp.
Hình ảnh ‘lăn xả điên dại’ của hắn làm tôi bỗng dưng nghĩ đến mối tình của Thiên Chúa với con người. Từ thủa xa xưa tạo thiên lập địa, từ khi con người ngoảnh mặt làm ngơ, Thiên Chúa vẫn yêu thương con người một cách điên dại. Ngài vẫn luôn tìm cách lăn xả vào con người, biết đâu con người mảy may suy nghĩ lại cho mối tình đơn độc này.
Mối tình điên dại của Thiên Chúa với con người lắm lúc tưởng chừng như vô vọng. Không một tín hiệu đáp lại từ con người.
Kinh thánh, nhất là Cựu ước, đôi khi dùng những hình ảnh rất là mạnh mẽ và hình tượng để mô tả sự bất trung, bất tín, bất nghĩa của dân Israel, kẻ được Chúa chọn làm người tình. Đó là hình ảnh một con điếm. Một thứ kỵ nữ bị lãng quên, phải ôm đàn đi khắp nơi tìm kiếm khách giang hồ (Isa 23:16). Họ là những kẻ đi khắp các núi cao, đến dưới các lùm cây rậm mà đàng điếm (Jer 3:6). Tiên tri Ezekiel ở chương 16, phác hoạ một hình ảnh rất ấn tượng về gốc gác dân Israel, như là một đứa con hoang bị bỏ rơi trần truồng bên lề đường từ lúc lọt lòng, ai nhìn cũng thấy mà ghê tởm. Đến tuổi trưởng thành, cô ta là “một thiếu nữ với bộ ngực nở nang, mái tóc mượt mà, nhưng …vẫn trần truồng, không mảnh vải che thân.” (16:6). Chúa đi qua, thấy thương tình đem về cho ăn mặc, lấy vàng bạc quí hiếm trang điểm, làm cho nàng đẹp lộng lẫy rồi lập giao ước thề nguyền thuộc về nhau. Thế nhưng, người thiếu nữ này lại cậy vào nhan sắc và danh tiếng của mình mà đi đàng điếm và hoang dâm với mọi khách qua đường (v.15). Ta còn tìm thấy nhiều hình ảnh như vậy trong Cựu ước để mô tả sự bất trung của dân Israel trong mối tình không cân xứng này với Thiên Chúa.
Lạ lùng thay, với một tình nhân bạc như vôi, vậy mà Thiên Chúa vẫn lăn xả vào nàng. Vẫn tìm mọi cách nối lại mối tình một cách tuyệt vọng. Chàng lên tục gởi sứ giả tới làm hoà, những mong nàng nghĩ lại mà chấp nối cuộc tình. Nhưng nàng thật là phủ phàng. Sứ giả đến, kẻ thì nàng đuổi đi, người thì bị nàng mắng nhiếc trù dập, thậm chí nàng còn lập mưu giết chết cả sứ giả của chàng. Dụ ngôn về những tá điền gian ác nói lên hình ảnh đó (Mat 21:30-38).
Một tình nhân phản trắc lăng loàn như vậy, lẽ ra thì ‘không có cửa’ nữa, nhưng chàng vẫn điên dại lăn xả vào nàng, với một tia hy vọng rất mong manh. Nó giống như một ván cờ, mà con bài cuối cùng cũng đã được đặt lên bàn. Con bài đó chính là con Một mà Thiên Chúa đã yêu thương thế gian đến nỗi đã ban để ai tin thì khỏi phải chết (Jn 3:16).
Thiên Chúa đã đánh cược con bài duy nhất mà ngài còn lại trong tay. Nếu mất cú này, ngài kể như mất trắng, không còn gì nữa để mất. Ngài lăn xả vào mối tình này một cách điên cuồng, si mê, điên dại, với tất cả những gì mà ngài có. Đến nỗi đem ngay người con Một duy nhất ra đánh cuộc, những mong là nguời tình phản trắc bất trung, là nhân loại, sẽ suy nghĩ lại cho.
Cho dù nàng, người tình của Thiên Chúa, có quay đầu trở lại, hậu quả sứt mẻ mà nàng gây ra cho mối tình này quá to lớn. Nàng đã ‘không còn có cửa’ vì sự bất xứng. Tự thân, nàng không còn cách nào để tự cứu chữa mình. Dù có cố gắng đến đâu, mọi nỗ lực của nàng cũng đều bó tay. Hậu quả của tội lỗi nàng gây ra chỉ có cửa duy nhất là cửa chết. Tuyệt vọng!
Nhưng không sao, Người tình điên dại của nàng cũng đã tiên liệu trước. Chàng sẽ thay mặt nàng mà gánh vác mọi hậu quả. “Tội lỗi của chúng ta, chính Người đã mang vào thân thể mà đưa lên thập giá. Để một khi đã chết với tội, chúng ta sống cuộc đời công chính” (1Pet 2, 24).
Chúng ta không có cửa, không còn mặt mũi để đứng trước mặt người yêu mà mình đã liên tục phản bội. Nhưng mọi hậu quả của tội lỗi chúng ta đã được ngài gánh lấy, để từ đây chúng ta được trở nên công chính, nghĩa là có mặt mũi mà đứng trước mặt Chúa. Điều chờ đợi duy nhất mà ngài chờ ở mỗi người chúng ta là một sự đáp lại, a response.
Mùa chay là mùa chúng ta đáp lại tiếng gọi của Người yêu chúng ta một cách si mê điên dại, một Người tình không ngớt lăn xả vào chúng ta, những mong ở chúng ta có một sự đáp lại, “Hãy hết lòng trở về với ta”. Lắm khi dù chỉ là một sự đáp lại bất xứng.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét