Pière Trần SVD
Chuyện là thế này: Nhà tôi có nuôi hai chú chim chào mào-đít
đỏ cùng chủng loại. Tôi chăm sóc chúng giống nhau và rất chu đáo: lồng tuy hơi
chật nhưng đẹp và sang trọng; thức ăn thuộc hạng sang và luôn được thay đổi để
hai chú khỏi bị nhàm chán; quạt nồng ấp lạnh khi gió đổi mùa…
Ấy vậy mà kỳ thực, một chú thì rất
hạnh phúc còn chú kia thì chẳng bình an.
Nhìn chú chào mào – đít đỏ hạnh phúc
thể hiện mới thích làm sao: chiếc mào giương cao hãnh diện; tiếng hót rảnh rang
sảng khoái; tơ lông mườn mượt; điệu nhảy khoang thai…
Tôi rất hài lòng vì tôi đã thuần
được nó. Cuộc đời, sự hạnh phúc của nó có dấu tay của tôi. Ngược lại, tôi có
chút thất vọng khi nhìn chú chào mào – đít đỏ không hài lòng (bất an).
Bác xem này, bộ dạng của nó thật
thảm thiết: tóc lông bù xù; đầu tray sướt lỡ ghẻ; mào lịt về phía sau; may
chiếc lông đuôi kiêu hãnh ngày nào giờ như chiếc chổi cùn xó bếp. Nó không buồn
hót một tiếng. Thỉnh thoảng nó lại làm một cơn nổi loạn như muốn bẻ tung nan
lồng để thoát ra.
Dù vậy, tôi vẫn luôn chăm sóc chu,
thậm chí còn chu đáo hơn trước, với mong ước chú sẽ quen không còn tung lồng và
sẽ hót. Thời gian dài trôi qua, chú có chút cải thiện, thỉnh thoảng hót dăm ba
tiếng rõ to, bớt tung lồng nhưng ánh mắt của chú cứ như bảo tôi rằng chú thích
ra khỏi chiếc lồng này.
Một sáng kia, thật bất ngờ khi tôi
quyết định mở tung cửa lồng để trả tự do cho cả hai chú. Chuyện xảy ra theo
đúng phán đoán của tôi. Chú thứ hai hót một tiếng rõ to như cảm ơn(chào) tôi
rồi vụt bay vào khoảng không vô tận mà không buồn ngoái lại, mặc cho tôi cứ đâu
đấu nhìn theo.
Giật mình khi nghe tiếng chào mào
hót sau lưng mình, tôi ngoái lại thì kìa chú chào mào hạnh phúc của tôi vẫn còn
đó. Tôi cong môi huýt gió nhái tiếng hót của nó (tôi vẫn thường làm) như bảo nó
“Sao mày không bay đi?”. Nó hót đáp lời tôi, tiếng hót cứ rảnh rang như chưa hề
ra khỏi lồng.
Tôi cầm nó tung lên cao để nó bay đi
nhưng lạ thay nó lại bay vòng lại. Chiếc cửa lồng vẫn còn mở toan, nó nhảy vào,
tiếp tục ăn, tiếp tục hót…
Tôi rất thích cái vụt bay mạnh mẽ
vào không trung của chú chim bất an vì cái vụt bay của nó rất bình an và là
chính nó. Vâng, nó phải bay đến những nơi mà nó có thể đến. Tôi nghĩ lúc này nó
cũng hót nhiều lắm, hót bù cho những tháng ngày câm nín trong lồng tre của tôi.
Hết.
Là một tu sĩ truyền giáo đúng nghĩa
phải can đảm “bước ra” và mạnh mẽ “bước vào”. Đừng sợ men không làm dậy bột,
chỉ sợ bột không được trộn lẫn cùng men.
◊