Câu chuyện 1
Như thường lệ, mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ
anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì
món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất
thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...
Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi
cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh. Có một cậu bé, ăn mặc
rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ
mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần,
"Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh
anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời.
"Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái
gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.
Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn
có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng
nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di
trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục
"...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn
cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé,
"Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe
này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"
Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng,
"Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu.
Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu
đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần
dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."
Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om,
tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu
bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc
nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em
cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một
chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh
chiếc xe của tôi.
"Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh
trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải
tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống
như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật
ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó
cho em nghe nữa!".
Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe,
đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân
thiện.
Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố,
một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh
giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.
Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý
nghĩa một câu nói của chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người
khác hạnh phúc."
Câu chuyện 2
Chỉ còn 4 ngày nữa là đến Giáng Sinh. Không khí của ngày lễ
chưa làm tôi nôn nao, cho dù bãi đậu xe của cửa hàng giảm giá trong khu nhà chúng
tôi đã chật ních đầy xe. Bên trong cửa hàng lại còn tệ hơn. Các lối đi đầy ứ những
xe đẩy hàng và người mua sắm vào giờ chót.
Tại sao tôi lại đến đây hôm nay? Tôi tự hỏi. Đôi chân tôi rã
rời, đầu tôi đau buốt. Tôi đã có 1 danh sách một số người quả quyết rằng họ không
cần quà cáp, nhưng tôi biết họ sẽ rất buồn nếu như tôi chẳng tặng quà gì cho
họ!
Mua quà cho người mà cái gì họ cũng có để rồi lại hối tiếc
vì đã tốn kém nhiều cho quà cáp, theo tôi mua quà chẳng có tí gì là thích thú cả!
Tôi vội vã cho những món hàng cuối cùng vào xe đẩy, rồi tiến
tới những dòng người xếp hàng dài đăng đẳng. Tôi chọn hàng ngắn nhất nhưng có lẽ
cũng phải chờ đến 20 phút.
Đứng trước tôi là 2 đứa trẻ - 1 cậu bé khoảng 5 tuổi và 1 cô
bé nhỏ hơn. Đứa bé trai mặc một chiếc áo rách. Đôi giày tennis rách tả tơi, lớn
quá khổ và dư thừa ra phía trước chiếc quần Jean ngắn cũn cỡn của nó. Nó nắm chặt
mấy tờ đô-la rách nát trong đôi bàn tay cáu bẩn của mình. Quần áo của đứa bé
gái cũng giống y anh nó vậy.
Cô bé có một mái tóc xỉn màu với những lọn tóc xoăn. Trên
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện rõ rằng cô bé đang mong chờ đến bữa ăn chiều.
Trong tay cô là một đôi dép màu vàng bóng thật đẹp. Trong lúc tiếng nhạc Giáng
Sinh vang lên từ hệ thống stereo của cửa hàng, cô khe khẽ ngân nga theo, dù lạc
điệu nhưng rất hạnh phúc.
Cuối cùng cũng đã tới phiên chúng tôi, cô bé cẩn thận đặt
đôi giày lên quầy. Cô có vẻ quý đôi giày như vàng vậy.
Người thu ngân in hoá đơn và nói: “Của cháu là 6,09 đô”. Cậu
bé đặt những đồng tiền rách nát của mình trên mặt quầy và lục tìm khắp túi.
Cuối cùng cậu tìm được tất cả là $5.12. “Cháu nghĩ chúng
cháu phải trả đôi giày lại” - cậu lấy hết can đảm nói. “Lúc khác cháu sẽ quay lại,
có lẽ là ngày mai”.
Nghe anh nói thế, cô bé bắt đầu nức nở:
“Nhưng Chúa Jesus sẽ rất yêu thích đôi giày này cơ mà” - cô
bé khóc.
“Thôi được, chúng ta về nhà và sẽ kiếm thêm, em à, đừng khóc
nữa, rồi chúng ta sẽ quay trở lại mà” - Cậu bé năn nỉ em.
Tôi nhanh chóng đưa cho người thu ngân 3 đô. Hai đứa trẻ đã
xếp hàng chờ đợi quá lâu, và dù sao cũng đang là mùa Giáng Sinh.
Bỗng niên một đôi vòng tay ôm lấy tôi và giọng nói nhỏ nhẹ cất
lên: “Cháu cảm ơn cô, cô nhé”.
“Ý của cháu là gì khi nói rằng ”Chúa Jesus sẽ thích đôi giày
này? “- Tôi hỏi.
Cậu bé đáp: “Mẹ cháu bệnh và sẽ lên Thiên Đàng. Bố bảo mẹ sẽ
về với Chúa trước Giáng Sinh”.
Cô bé nói thêm: “Giáo viên của cháu nói rằng đường phố trên
Thiên Đàng vàng bóng, như chính đôi giày này đây. Mẹ cháu sẽ rất đẹp khi mang
đôi giày này đi trên con đường ấy phải không cô?”
Nước mắt tôi tuôn trào khi nhìn thấy những giọt lệ lăn trên
khuôn mặt cô bé.
Tôi đáp: “Đúng, cô tin chắc là mẹ cháu sẽ rất đẹp”.
Tôi đáp: “Đúng, cô tin chắc là mẹ cháu sẽ rất đẹp”.
Tôi lặng lẽ cám ơn Thượng Đế đã dùng những đứa trẻ này để nhắc
nhở tôi về ý nghĩa đáng trân trọng của việc tặng quà.
Câu chuyện 3
Tôi rảo nhanh chân đến cửa hàng địa phương để mua vài món
quà giáng sinh vào phút chót lễ Giáng Sinh. Trên đường đi tôi ngắm nhìn mọi người
rồi tự nhủ, đáng nhẽ mình phải đi mua quà từ trước nhưng do bận nhiều việc quá.
Lễ Giáng Sinh cũng là lúc để tôi có thể thong thả được một lúc. Có lúc tôi đã ước
rằng mình sẽ ngủ một giấc dài qua cả mùa Giáng Sinh. Nhưng bây giờ là lúc tôi
phải nhanh chóng đến cửa hàng đồ chơi.
Ðang tìm những thứ cần mua, tôi thấy một cậu bé khoảng 5 tuổi
đang ôm một con búp bê rất dễ thương. Cậu bé ôm con búp bé rất âu yếm và đang
vuốt ve tóc của nó. Tôi cảm thấy rất tò mò nên chăm chú quan sát cậu bé và tự hỏi
không biết cậu bé đó định tặng con búp bê đó cho ai. Tôi nhìn thấy cậu bé quay
sang nói với người cô đi bên cạnh “Cô có chắc là cô không đủ mua con búp bê này
không?”. Người cô trả lời đứa cháu một cách không hài lòng “Cháu phải biết rằng
cô không có đủ tiền để mua nó!” Người cô dặn đứa bé không được đi lung tung
trong khi bà đi mua trêm vài thứ khác, và bà sẽ quay lại sau vài phút nữa. Rồi
thì bà ta bỏ đi để lại thằng bé vẫn đang mải mân mê con búp bê.
Tôi tiến lại gần để hỏi xem thằng bé định mua con búp bê đó
cho ai. Thằng bé trả lời “Cháu mua con búp bê này cho em gái của cháu, vì nó rất
thích được tặng một con búp bê nhân dịp giáng sinh và nó đoán rằng ông già Noel
sẽ tặng nó một con”. Tôi bèn bảo thằng bé rằng có thể ông già Noel sẽ mang đến
không biết chừng. Thằng bé đáp lại ngay “Ông già Noel không biết chỗ em cháu
đang ở. Cháu sẽ đưa con búp bê này cho mẹ cháu để mẹ cháu chuyển cho em cháu”.
Nghe như vậy tôi liền hỏi thằng bé xem em nó hiện giờ đang ở đâu.
Thằng bé ngước nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu rồi nói “Nó đã
đi theo với đức Chúa rồi”.
Bố của cháu bảo là mẹ của cháu cũng đang chuẩn bị đi cùng với
em cháu rồi. Nghe những lời thằng bé nói tôi cảm thấy tim tôi như có ai vừa bóp
nhẹ. Nói xong thằng bé ngước nhìn tôi rồi nói “Cháu đã bảo với bố cháu khuyên mẹ
cháu đừng đi theo em cháu vội. Cháu bảo ông nhắn với mẹ cháu rằng hãy đợi cháu
đi cửa hàng về đã”. Sau đó thằng bé hỏi tôi có muốn xem bức tranh của nó vẽ
không. Tôi bảo rằng tôi rất thích. Thằng bé liền rút vài bức tranh nó để ở quầy
hàng đưa cho tôi rồi nó nói “Cháu muốn mẹ cháu mang theo những bức tranh này
theo để mẹ cháu không quên cháu, cháu rất yêu mẹ cháu nên cháu không muốn mẹ đi
đâu. Nhưng bố cháu bảo mẹ cháu phải đi cùng với em cháu”.
Tôi chăm chú nhìn thằng bé và cảm thấy dường như trong hình
hài nhỏ bé kia thằng bé lớn lên rất nhiều. Trong khi thằng bé không chú ý, tôi
vội lục tìm trong ví của mình để lấy ra một nắm tiền rồi tôi bảo thằng bé “Cháu
có đồng ý là chúng ta sẽ cùng đếm số tiền này không?” Thằng bé vô cùng phấn khởi
nó nói “Ðược ạ cháu hi vọng là đủ”, rồi tôi đưa cho thằng bé một ít để hai người
cùng đếm. Trong khi đếm tiền thằng bé khẽ nói “Tất nhiên ở cửa hàng này có rất
nhiều búp bê, cảm ơn Chúa đã mang cho con số tiền này”, sau đó thằng bé nói với
tôi rằng “Cháu vừa mới ước được đức Chúa ban cho cháu số tiền này, cháu sẽ mua con
búp bê này để mẹ cháu mang nó cho em gái cháu. Và Ngài đã nghe thấy lời nguyện
ước của cháu. Cháu cũng muốn ước rằng Ngài ban cho cháu đủ tiền để cháu mua cho
mẹ cháu một bông hồng trắng vì mẹ cháu rất thích hoa hồng trắng nhưng cháu chưa
kịp hỏi Ngài thì Ngài đã ban cho cháu số tiền đủ để mua cả búp bê và hoa hồng nữa”
Ðúng lúc đó thì cô của thằng bé quay trở lại nên tôi đẩy xe
hàng của mình đi. Lúc này đây tôi có tâm trạng khác hẳn với lúc mới vào cửa hàng
và tôi không khỏi nghĩ miên man về câu chuyện thằng bé kể cho tôi. Bây giờ tôi
mới nhớ ra mình có đọc thấy trên báo nhiều ngày trước đây có một tai nạn do một
tài xế say rượu đã đâm vào một ô tô làm chết tại chỗ một bé gái còn mẹ của bé
thì bị thương rất nghiêm trọng. Lúc đó tôi nghĩ rằng tai nạn đó không phải là
trường hợp của cậu bé đã kể.
Hai ngày sau tôi đọc trên báo thấy đăng tin người phụ nữ xấu
số đó đã qua đời. Tôi vẫn không tài nào quên được cậu bé và tự hỏi không biết
hai câu chuyện này có liên quan gì đến nhau không. Ngày hôm sau có chuyện gì cứ
thôi thúc tôi khiến tôi bước ra ngoài và mua một bó hoa hồng trắng rồi đem đến
nơi cử hành tang lễ cho người phụ nữ trẻ. Ở đó tôi thấy người phụ nữ nằm trong
quan tài trên tay ôm một bó hoa hồng trắng rất đẹp bên cạnh đó là một con búp
bê và những bức tranh của cậu bé mà tôi đã gặp ở cừa hàng đồ chơi hôm nào.
Tôi đứng đó nước mắt tuôn trào, cũng từ đó tôi cảm thấy yêu
quí người thân của mình hơn và biết trân trọng những tình cảm linh thiêng đó.
Tình yêu của cậu bé dành cho em gái và mẹ của mình thật là quá lớn lao. Nhưng
chỉ cần có một tích tắc vô trách nhiệm của gã lái xe say rượu kia đà tàn phá
hoàn toàn cuộc đời của cậu bé tội nghiệp. Ai đó đã từng nói rằng: “Chúng ta sống
được nhờ những cái gì chúng ta có, nhưng chính chúng ta tạo ra ý nghĩa cuộc sống
của mình bằng những gì chúng ta chia sẻ với người khác”.
(BTH sưu tầm)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét