Deacon Vĩnh, SVD
Thời
gian gần đây, qua truyền hình, báo chí, chúng ta thường nghe nói tới những
chuyện rủi nhiều may ít: nơi này phong ba bão tố, lụt lội; nơi kia hạn hán, mất
mùa, chiến tranh. Ngoài những tại nạn xe cộ, còn có tai nạn máy bay, tàu lửa,
thậm chí còn có những vụ nổ lớn xảy ra trên vũ trụ này.
Khắp nơi đều cho thấy những dấu hiệu bất ổn về mọi phương diện.
Nhưng nhiệm vụ của chúng ta không phải là ngồi để cắt nghĩa những điềm thiêng
dấu lạ như thế.
Quan trọng hơn là giữa một thế giới hỗn độn này, chúng ta sáng
suốt nhận ra đâu là dấu chỉ của thời đại và nhận ra được tiếng nói của Thiên
Chúa, để trở về với lòng mình như lời kêu gọi hãy ăn năn sám hối để dọn đường
cho Đức Chúa của Gioan tẩy giả.
Bởi lẻ ngày nay, nhiều gia đình bất an, nhiều cộng đoàn bất thuận,
nhiều quốc gia bất hoà chỉ vì thiếu đi sự lắng nghe của tâm hồn. Tâm hồn không
nghe được vì còn ngổn ngang đây đó nhiều chướng ngại của tự ái, ích kỷ, kiêu
căng, và tự mãn...
Năm xưa, Gioan Tẩy Giả đã xuất hiện trong một hoàn cảnh cụ thể.
Ông được kêu gọi và sai đến với dân Do thái. Sứ mạng của Gioan luôn gắn liền
với khởi điểm về cuộc đời công khai của Đức Giêsu.
Điều này được tất cả bốn tác giả Tin Mừng nói đến. Sứ mạng của
Gioan được thánh Mátthêu trình bày tóm tắt qua đạon Tin Mừng này (Mt 3, 1-2). Ngài
nhấn mạnh tới lời kêu gọi sám hối ăn năn hơn là phép Rửa.
Có thể nói, phép Rửa của Gioan Tẩy Giả là dấu chỉ dành cho những
người đã nhận biết lỗi lầm của mình, đồng thời sẵn sàng thống hối ăn năn. Sám
hối ở đây không có nghĩa chỉ là nhìn nhận lỗi lầm của mình nhưng phải dẫn tới
việc sửa đổi đời sống như Gioan đã nói:
"Hãy làm việc lành cho xứng với lòng thống hối", và cụ
thể như thánh Phaolô khuyên: "Anh em hãy tiếp rước nhau như chính Đức Giêsu
đã tiếp nhận anh em" (Rm 15,4tt.).
Ngày nay, nhiều người nhận mình là Kitô hữu, nhưng trong hành động
họ lại sống như Thiên Chúa không hiện hữu. Chúng ta tỏ ra không cần ơn phù trợ
của Chúa và bất chấp những giáo huấn của Ngài.
Một cách nào đó, có lẽ chúng ta giống như nhóm người Biệt phái đoạn
trong Tin Mừng được nhắc vậy: Họ cũng đến xin Gioan làm phép rửa, nhưng họ
không chịu ăn năn sám hối. Họ không chịu san bằng núi đồi kiêu căng tự phụ và
tính giả hình.
Họ không muốn lấp đầy những hố sâu của tính thờ ơ, lãnh đạm. Những
giá trị trần thế đã làm che mắt họ, đến nỗi họ không chịu được cái ý tưởng sám
hối. Họ tự coi mình là công chính, là con cháu Ápraham. Vì thế mà Gioan đã cảnh
báo họ một cách nặng lời: “Hỡi loài rắn độc kia! Ai đã chỉ cho các ngươi cách
trốn cơn thịnh nộ sắp giáng xuống.”
Để có thể sám hối ăn năn, chúng ta phải nhận ra lời mời gọi của
Thiên Chúa. Một tấm lòng hỗn độn, đầy những lo âu và tham vọng chắc chắn không
thể nào nhận ra. Lời kêu gọi của Gioan Tẩy Giả phát xuất từ sa mạc.
Cũng vậy, chỉ khi trong tâm hồn có một chỗ trống, có nghĩa là sẵn
sàng dẹp bỏ mọi âu lo bận rộn qua một bên, trở về với lòng mình trong thinh
lặng, chúng ta mới nhận ra tiếng Chúa. Chính lúc đó Thánh Thần của Thiên Chúa
sẽ làm việc trong chúng ta.
Ngài sẽ ban cho chúng ta sự khôn ngoan và thông suốt để phân biệt
đâu là công minh chính trực, đâu là gian tà, phân biệt đâu là thóc mẩy, đâu là
thóc lép và Ngài sẽ tăng sức giúp chúng ta đạt tới đích điểm.
Sám hối ăn năn cũng chính là ngưỡng cửa để bước vào "trời mới
đất mới" mà tiên tri Isaia đã diễn tả: sói sống chung với chiên con; beo
nằm chung với dê; trẻ con măng sữa sẽ vui đùa bên hang rắn lục (Is 11, 1tt.). Một
viễn cảnh thái bình rất đẹp trong ngày cánh chung.
Cũng vậy, khi vợ chồng con cái yêu thương hoà thuận với nhau, khi
con người sẵn sàng trở về làm lành với Thiên Chúa thì cuộc sống sẽ trở thành
một thiên đường.
Chúng ta không cần phải đợi sau khi chết mới được hưởng phúc thiên
đàng, nhưng ngay trong lúc này nếu như chúng ta muốn, chúng ta có thể biến cuộc
sống thành thiên đàng. Thiên đàng ngay trong chính gia đình của mình, được thể
hiện qua sự bao dung, tin tưởng, thứ tha và thông cảm cho nhau.
Có
một câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, có lẻ nhiều người đã nghe? Một người phụ
nữ phải làm việc 8h/ngày lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của
một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan
khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn
cho chồng và con!
Khi
người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cô nướng xong chiếc bánh trong
lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho chiếc bánh bị
cháy!
Lúc
ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về chiếc bánh cháy đó không, nhưng
chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bát đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những
chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ,
hơn nữa mùi vị chiếc bánh ấy rất ngon! Người vợ mỉm cười hạnh phúc!
Khi
đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố rằng: có thật, bố thích ăn chiếc bánh cháy
không? Không con ạh, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn
phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn, một chiếc bánh
cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!
Thế
đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa? Cũng
như vết mực đen trên tờ giấy trắng! Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai
lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã
cố gắng rất nhiều!
Đừng
quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà
đánh giá con người họ! Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm, quan trọng là họ
biết mình sai để sửa, còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó mà
hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!
Lời Chúa đến với chúng ta hôm nay là cơ hội để chúng ta trở
về với tâm hồn mình, để chúng ta ý thức rõ ràng hơn những lỗi tội nào đang làm
cho chúng ta xa cách Chúa, để chúng ta bắt đầu con đường trở về với Thiên Chúa
trong tâm tình ăn năn thống hối, để lăng nghe tiếng nói nơi cõi lòng.
Có nghe được tiếng nói nơi lòng mình, mới mong đổi được đời mình.
Có đổi được đời mình mới làm thẳng con đường cho Chúa đến.
<
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét