3 thg 12, 2011

Chúa nhật 2 Mùa Vọng

2011
LỜI CHÚA
“Xin đưa mắt nhìn xem, từ trời cao thẳm, từ thánh cung vinh hiển của Ngài.
Nào đâu tình thương nồng nhiệt và hùng khí dũng mãnh, nào đâu những rạo rực của lòng Ngài? Chẳng lẽ Ngài không còn động lòng thương con nữa?
Quả chính Ngài là Cha chúng con! Chúng con không được ông Áp-ra-ham biết đến, không được ông Ít-ra-en nhìn nhận, còn Ngài, lạy ĐỨC CHÚA, Ngài mới là Cha, là Đấng cứu chuộc chúng con: đó là danh Ngài từ muôn thuở.
Lạy ĐỨC CHÚA, tại sao Ngài lại để chúng con lạc xa đường lối Ngài? Tại sao Ngài làm cho lòng chúng con ra chai đá, chẳng còn biết kính sợ Ngài?
Vì tình thương đối với tôi tớ là các chi tộc thuộc gia nghiệp của Ngài, xin Ngài mau trở lại.
Trong một thời gian ngắn, dân thánh được thừa hưởng gia tài, nhưng thánh điện Ngài đã bị thù địch chúng con giày xéo. Từ lâu rồi, chúng con là những kẻ không còn được Ngài cai trị, không còn được cầu khẩn danh Ngài.
Phải chi Ngài xé trời mà ngự xuống, cho núi non rung chuyển trước Thánh Nhan như lửa đốt củi khô, như lửa làm cho nước sôi sùng sục!
Ngài sẽ khiến cho thù địch Ngài nhận biết Thánh Danh, chư dân sẽ run rẩy trước nhan Ngài, khi thấy Ngài làm những điều kinh hồn táng đởm mà chúng con không ngờ: Ngài ngự xuống: và núi non rung chuyển trước Thánh Nhan!
Người ta chưa nghe nói đến bao giờ, tai chưa hề nghe, mắt chưa hề thấy có vị thần nào, ngoài Chúa ra, đã hành động như thế đối với ai tin cậy nơi mình.”
Isaia 63,15-19; 64, 1-3

SUY NIỆM
Lời kinh của một cộng đoàn Israel sống nơi lưu đày. Ở đâu đó quanh đất Babylon.
Lời Thánh vịnh này chứa đựng ít lời yên ủi: “Lạy Đức Chúa, Ngài mới là Cha, là Đấng cứu chuộc chúng con”. Nhiều hơn trong đó là những lời than van và trách móc:
Chúa ngự trong nhà đầy vinh quang trên Trời, còn chúng con? Quyền năng Chúa ở đâu? Lòng nhiệt thành của Ngài cho dân ở đâu? Tại sao Chúa không để ý, khi chúng tôi lầm đường lạc lối? Người đã quên gia tài của Người rồi hay sao? Tại sao những kẻ vô thần vô đạo lại chiến thắng? Kẻ vô tâm tàn ác cứ cai trị mãi?
Mọi sự xảy ra như là chưa có Chúa trong đời, hay như là Người vắng mặt vậy!
Cũng giống ít nhiều những hoàn cảnh mà chúng ta cũng quen đến ít nhiều trong đời mình? Và cả cảm giác như là Thiên Chúa đã bỏ quên mình trong khổ đau, thất vọng, chán chường, trống vắng?
Nhưng dù không có sự an ủi, thì vẫn còn những đợi chờ, hi vọng và ước mong.
Chúa cần đến. Cần phải đến.
Và điều gì sẽ phải xảy ra, thì đã rõ: núi non rung chuyển, đám cháy, biển nổi cơn cuồng sóng – và mọi dân tộc nhìn nhận những dấu lạ và nhận biết: Những kẻ trung thành với Thiên Chúa nói đúng.
Những lời, dù không là sự an ủi, thì cũng chỉ cho thấy: mọi sự có thể đổi thay.
Và nguyên nhân cho thực tại khốn khổ không chỉ nằm trong tội lỗi của họ. Lớp người lưu đày thuộc thế hệ sau không chỉ còn tố cáo mình như thế hệ trước: Chúng tôi đã phạm tội và chịu hình phạt xứng hợp cho việc chối bỏ niềm tin, chối bỏ Thiên Chúa, mà họ hỏi: “Tại sao Chúa?”
Và đã có những ngôn sứ bước ra loan báo ngày trở về …
Otto. H. Pesch
LỜI NGUYỆN 
“Khi CHÚA dẫn tù nhân Xi-on trở về,
ta tưởng mình như giữa giấc mơ.
Vang vang ngoài miệng câu cười nói,
rộn rã trên môi khúc nhạc mừng.
Bấy giờ trong dân ngoại, người ta bàn tán:
"Việc CHÚA làm cho họ, vĩ đại thay! "
Việc CHÚA làm cho ta, ôi vĩ đại!
ta thấy mình chan chứa một niềm vui.
Lạy CHÚA, xin dẫn tù nhân chúng con về,
như mưa dẫn nước về suối cạn miền Nam.
Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống,
mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.
Họ ra đi, đi mà nức nở, mang hạt giống vãi gieo;
lúc trở về, về reo hớn hở, vai nặng gánh lúa vàng.”

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét