Có
nhiều trình thuật về biến cố Phục Sinh của Đức Giê-su, nhưng trình thuật về “ngôi
mộ trống” (Ga 20,1-9) là nổi bật và nền tảng hơn cả và thường được chọn đọc
trong Thánh lễ sáng ngày Chúa nhật Phục Sinh. Trong trình thuật này, tác giả đã
ghi lại niềm tin của “Người môn đệ Đức
Giê-su yêu mến”: “Ông đã thấy và đã
tin” (20,8b). Người môn đệ này đã thấy gì và tin gì?
Tác
giả lưu ý rằng “cả hai người cùng chạy,
môn đệ kia nhanh hơn, chạy trước, và đã đến mộ trước tiên”. Nhiều nhà chú
giải lý giải đơn thuần rằng do người môn đệ này trẻ hơn nên chạy nhanh hơn, chạy
trước nên đến mộ trước cũng là điều hợp lý. Theo truyền thống thì người “Người môn đệ Đức Giê-su yêu mến” chính
là tông đồ Gioan, con ông Dê-bê-đê. Nếu vậy thì lý luận này xem như là hợp lý.
Tuy nhiên, ngày nay một số thần học gia
đã đưa ra nhiều dẫn chứng cho thấy khó có thể tuyệt đối hóa người môn đệ này với
tông đồ Gioan. Họ đưa ra nhiều dẫn chứng có thể đồng hóa với rất nhiều người khác
nhau, thậm chí có những người còn xem đó chỉ là một nhân vật văn chương, có ý
nghĩa biểu tượng. [xem thêm trong: Lê Minh Thông, Người Môn đệ Đức Giê-su yêu mến trong Tin Mừng thứ tư là ai? (Cà
mau: Phương Đông, 2010)]. Như vậy, lý chứng “trẻ hơn, nên chạy nhanh hơn, nên đến
trước và thấy trước” mà nhiều nhà chú giải gán cho “Người môn đệ Đức Giê-su yêu mến” xem ra không vững chắc. Vậy, nên chăng
ta giả thiết một hướng khác dựa trên bản văn Tin Mừng để có thể dễ chấp nhận
hơn!