12 thg 4, 2013

Chúa Giêsu nấu ăn


(Ga 21, 1-19)
Maldini SVD
 Các môn đệ đâu hết mà để Chúa nấu ăn vậy? Đi đánh cá hết rồi! Hơn nữa anh quản lý chuyên nấu ăn giờ đây cũng đã chết rồi.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là Thầy Giêsu đã chết, cách đây ít hôm thầy đã hiện ra vài lần: Đúng thật là Thầy! Nhưng rồi Thầy lại biến đi. Còn ai đâu mà dạy dỗ, bảo ban, chỉ đường dẫn lối?
Buồn quá! Chẳng biết làm sao… Thôi lại rủ nhau đi đánh cá vậy.
Cả một đêm, mười một ông hì hục, mà cá trốn đi đâu hết, chẳng được con nào cả. Đúng là: Họa vô đơn chí. Xui đến cùng mạng. Chán chường đến tột độ.
Các ông định đưa thuyền vào bờ, thì bỗng ở trên bờ có một lệnh truyền vang lên: “Cứ thả lưới bên phải thì sẽ bắt được cá”. Giọng nói của ai mà nghe quen thế nhỉ? Thế rồi, Gioan phát giác, ghé tai vào Phêrô và nói: “Thầy đó”.

Lưới được kéo lên, quá trời là nhiều cá! Cả một đêm vất vả, bây giờ đã tỉnh hẳn. Toàn thân nghe phấn khởi lạ lùng. Căng sức trai trẻ, các ông đưa thuyền đầy ắp cá vào bờ.
Phấn khởi, nhưng vẫn cứ đói và mệt. Thèm lắm có một cái gì ăn giờ này. Trời tối đen, càng làm cho ánh lửa hồng hiện rõ và ấm cúng.
“Các anh hãy lại và ăn đi”. Mùi cá nướng bốc lên thơm ngon ngào ngạt. Bên bếp lửa hồng, tiếng nổ lách tách của những thanh củi, càng làm cho khung cảnh trở nên ấm cúng gần gũi.
Thầy Giêsu đang ngồi lặng lẽ. Nhanh tay lật qua lật lại những con cá vàng ươm thơm phức. Thầy đây, đúng rồi! Thầy đã sống lại thật rồi không còn hiện diện gần gũi như mọi khi, nhưng Thầy vẫn luôn có mặt bên cạnh các ông.
Tất cả mọi hoạt động của các ông, Thầy đều biết rõ. Thầy đã có mặt đúng lúc để cứu chữa một chuyến đánh cá hoàn toàn thất bại. Và giờ này, như một người Thầy, và hơn nữa như một người mẹ, Ngài đã hạ mình vào bếp, làm bếp, để chuẩn bị bữa ăn cho các ông.
Trời về đêm thật lạnh, tuy dù ngọn lửa hồng Thầy đốt lên kia, bên bờ biển cát có làm cho thân xác ấm lại, nhưng thực chính cái tình yêu cao cả của Thầy diễn ra qua cử chỉ, mới làm cho tâm hồn các ông thật ấm êm, vui sướng.
Quả thật, Thầy sống lại, là một sự thật không còn gì phải suy nghĩ hay tranh cãi nữa.
Thầy không còn hiện diện như một con người xưa, nhưng tình yêu của Thầy và quyền năng của Thầy lúc nào cũng còn phủ lấp đầy ắp trên cuộc đời các ông.
Và chính trong cái tình yêu ngọt ngào và vui sướng ấy, thầy đã chính thức trao phó Giáo Hội của Ngài cho Phêrô. Cả chiên mẹ lẫn chiên con. Cả trọn vẹn Giáo Hội. Trách nhiệm nặng nề vô cùng.
Nhưng đừng sợ, chỉ cần một tình yêu trọn vẹn với Ngài, và cũng chỉ cần một tình yêu trọn vẹn ấy, là có thể gánh vác được trách nhiệm.
Chỉ có một câu hỏi mà được lặp lại mấy lần: “Simon, con có yêu mến Thầy hơn những anh em này không?”. Chỉ là tình yêu, một tình yêu trọn vẹn, và đây là chiếc chìa khóa duy nhất để Chúa trao trách nhiệm và hoàn thành trách nhiệm.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét