J.B. Trịnh, SVD
Kinh nghiệm bị chối từ
Có lẽ trong cuộc sống của mỗi người ai cũng có chút kinh nghiệm bị chối từ. Kinh nghiệm đó có thể đến từ bạn bè, từ bề trên, từ người thân hay từ chính cha mẹ của mình. Với tôi, kinh nghiệm đó là một vết thương ăn sâu trong tâm trí.
Một đêm nọ, khi ấy tôi 14 tuổi. Một đêm trăng đẹp nơi vùng quê yên bình, tụi con trai trong làng rủ nhau đi chơi. Chúng tôi đã rủ nhau ra bãi biển đầy gió mát để chơi những trò chơi quen thuộc của tụi nhỏ thường chơi mỗi dịp trăng về; nào là trò trốn tìm, nào là cõng vật…
Chúng tôi đã thả hồn vào những trò chơi mà quên hết mọi sự, không còn nghĩ gì đến thời gian hay người nhà đang thao thức trông chờ. Mười giờ, mười một giờ, rồi mười hai giờ…
Bỗng chúng tôi nghe có tiếng la lớn của một người đứng tuổi, trong tay cầm một chiếc roi đang nhanh nhẹn bước tới. Người đó là bác Tư, ba của đứa bạn trong xóm. Gặp đứa nào bác cũng dùng roi tét vào mông và đuổi về. Lũ nhỏ chúng tôi đang ồn ào náo động bỗng dưng im bặt và mạnh ai nấy chạy về.
Thấy bố mẹ mình không ra tìm nên tôi tưởng mọi người đã ngủ say. Về gần tới nhà tôi đi rất nhẹ để mong có thể qua mặt được bố mẹ. Không may cho tôi, đêm đó Ba tôi không ngủ, Ba mang chiếc chõng tre ra trước sân nhà nằm đợi tôi, lòng đầy lo lắng và bực bội nhưng Ba vẫn kiên trì chờ đợi.
Tôi biết lỗi của mình nên tìm mọi cách để mong có thể tránh được hình phạt sắp xảy đến. Nhưng chuyện gì đến cũng đến, tiếng Ba tôi lằng hắng khi nghe tiếng chó sủa. Ông ngồi dậy nhìn và thấy tôi đang lù lù như một tên tội nhân đi thú tội.
Không nói một câu, Ba tiến lại tát tôi một bạt tai thật mạnh và đuổi tôi ra khỏi nhà. Ba bảo tôi mất nết và đêm nay không được vào nhà ngủ, phải ngủ ở ngoài đường cho biết tội.
Lòng tôi sợ đến muốn lịm đi. Tôi khóc thật nhiều và xin Ba tha thứ, nhưng với tính cách của một người cha đầy nghiêm khắc và độc đoán, ông không cho tôi một cơ hội nào. Mẹ tôi là người rất thương con, bà chạy ra năn nỉ Ba cho tôi được vào nhà nhưng Ba từ chối thẳng thừng. Ba không chấp nhận một đứa con hư như tôi.
Tôi phải trả giá cho sự hư đốn của mình.
Lần đầu tiên trải nghiệm sự từ chối, tôi cảm thấy thật sự bị sốc nặng. Tôi cảm thấy mình cô đơn đến lạnh hồn. Tôi đi trong đêm tối như một kẻ vô hồn. Tâm hồn tôi xao xuyến trong sự bất an. Tôi không biết đi về đâu, đêm nay lấy chỗ nào cho tôi tựa đầu…? Bao nhiêu câu hỏi ập đến trong tôi kèm với sự sợ hãi và cô đơn.
Giờ đây tôi là kẻ không nhà, không người thương mến. Tôi bước đi mà không thấy một bến bờ bình yên. Trong tôi lúc bấy giờ, người Cha không còn phải là người có thể cho tôi sự bình an, không phải là người bao bọc chở che tôi, nhưng mà là một ông chủ hà khắc và bạo lực.
Tôi đã phải trải qua một đêm tồi tệ nhất trên đời, đêm đó cho tôi một kinh nghiệm bị từ chối, bị bỏ rơi của người thân mình.
Ngày tĩnh tâm Mùa Vọng để chuẩn bị tâm hồn đón mừng Chúa giáng sinh hôm nay, tôi có dịp đọc lại đoạn Tin mừng về Dụ ngôn Người cha nhân hậu (Lc 15,11-32).
Bài dụ ngôn kể về tình thương của người cha dành cho đứa con hư đốn biết ăn năn trở về. Người cha đã dành cho người con của mình một tình cảm đặc biệt nhất có thể, cho dù nó hư thân mất nết đến chừng nào. Ông đã yêu nó không phải vì nó có công trạng gì, nhưng là vì một tình yêu cao cả phát xuất từ trái tim đại lượng khoan dung của mình.
Người cha đó chính là Đức Giêsu Kitô, Đấng đã giang rộng cánh tay trên thập giá để cứu vớt tất cả mọi người chúng ta. Người Cha đó khác hoàn toàn với người Cha mà tôi đã cảm nghiệm ở tuổi niên thiếu.
Kinh nghiệm bị khước từ cho tôi chút cảm nghiệm về hoàn cảnh của Đức Giêsu, Người đã mang ngọn lửa tình yêu đến thế gian, nhưng chúng ta đã khước từ Ngài. “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà không chịu đón nhận” (Ga 1,11). Chúng ta khước từ Ngài không phải như sự khước từ mà tôi đã cảm nghiệm khi còn nhỏ, nhưng là khước từ ơn Thiên Chúa ban qua Đức Kitô.
Con người chỉ muốn đón nhận nhau bằng một tình yêu trao ban, có cho có nhận, dễ nhìn thấy và tức thời. Chính vì vậy, con người cũng dễ chối từ nhau khi những điều mình mong ước không được đáp ứng. Còn Thiên Chúa, Ngài đã trao ban tình yêu của Ngài một cách nhưng không, Ngài không đòi hỏi gì nơi chúng ta ngoài sự sẵn sàng.
Con người chúng ta đã đối xử với nhau thiếu quảng đại, và ngay chính Thiên Chúa, chúng ta cũng đối xử với Ngài như vậy.
Lạy Chúa, kinh nghiệm cuộc sống cho con thấy giá trị của lòng yêu thương cao quý chừng nào. Chỉ có lòng yêu thương mới giúp con người biết chấp nhận nhau ngay cả khi họ lầm lỡ.
Xin giúp con biết đón nhận mọi người xung quanh con như Chúa đã đón nhận con ngay cả khi con lầm lỗi.
Xin giúp con biết sẵn sàng để đón Chúa đến ở với con. Xin Chúa cũng thương đến những ai đang bị người đời khước từ, đặc biệt những người tội lỗi, người nghèo khổ và những người cô thế cô thân.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét