20 thg 11, 2012

Viết trong ký ức


                                  Binh-sắc,SVD

Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những kỷ niệm. Kỷ niệm dù buồn vui, dù ngọt ngào  hay cay đắng nhưng khó làm cho chúng ta lãng quên đi, dầu lớp bụi thời gian phủ mờ qua bao ngày tháng.
Vâng, với tôi, cái thời sinh viên của Đại Học Sư Phạm Huế chẳng bao giờ lùi vào gốc khuất dĩ vãng được. Hằng năm, cứ đến ngày 20/11 là tôi lại cồn cào nhớ. Những kỷ niệm chợt ùa về như những thước phim đang quay ngược dòng thời gian.
Là sinh viên sư phạm nên ngày  20/11 là tôi vui lắm. “Cho là nhận”, đạo lý thật giản đơn. Tôi tặng hoa, tặng quà cho các thầy cô giáo và bạn bè và cả học trò (thời gian thực tập) tặng hoa cho tôi.
Ngày đó tôi ngập trong hạnh phúc.

Ngày đó tôi cũng có em, một người cùng lớp. Đương nhiên em cũng đầy ắp hạnh phúc. Bởi ngày 20/11 là ngày dành riêng cho “dân sư phạm” mà. Tôi cảm thấy mình may mắn.
Và tôi đem cái may mắn của mình chia sẻ cùng em – người mà tôi quý mến. Nhưng lạ chưa, tôi cảm nhận được một nỗi buồn thoảng qua trong mắt em.
Tôi đã suy nghĩ mãi. Tôi không hiểu!? Tại sao? Câu hỏi rơi vào trong im lặng… Từ đó trở đi, những cuộc đi chơi của em và tôi không còn như trước nữa.
Tôi không hiểu vì sao em hẹn tôi đến quán cà phê quen thuộc, rồi sau đó lại xin phép về trước? Tôi không hiểu tại sao mắt em lại ướt đẫm trong dáng đi có phần chạy trốn?
Tôi hoảng hốt, kịp thời ngăn em lại, nắm lấy tay và bảo em ngồi xuống:
-Em có chuyện gì à?
Em để yên tay mình trong lòng bàn tay tôi. Ánh mắt em nhìn tôi, bối rối. Hình như có một cái gì đó là lạ… sao bây giờ tôi mới cảm nhận được điều này nhỉ?
Em đã nói với tôi rất nhiều. Và tôi, tôi chỉ im lặng.
Tôi như một cậu học trò thuộc lòng đắc nhân tâm. Nhưng thực ra tai tôi cũng đang lùng bùng. Còn em, khuôn mặt em nhòe đầy nước mắt.
Cho đến tận bây giờ tôi cũng chẳng nhớ rõ những gì em nói. Tôi chỉ biết rằng nhìn vào mắt em, tôi mơ hồ hiểu ra tất cả…
Tôi hiểu tôi chẳng thể cùng em vui trọn vẹn những ngày 20/11 sau này. Trong tôi như có gì vở tan thành từng mảnh vụn, rồi nhẹ nhàng bay.
Thời gian vẫn cứ trôi qua, nhiều năm rồi.
Tôi đã cố quên em như một thứ gì đó chưa từng là của mình. Nhưng chẳng hiểu sao, cứ đến ngày 20/11 là tôi lại ngậm ngùi dù chỉ một khoảnh khắc nhớ đến em.