Lê Nhân Tâm, SVD
Gần đây tôi phát hiện ra mình rất hiện đại và rất theo kịp với trào lưu thế giới, mặc
dầu nơi tôi ở và làm việc truyền giáo là một vùng tương
đối xa xôi, không
phải là một thành phố hiện đại như
những nơi khác.
Ngoài việc có một blog cá nhân, tôi còn có một trang
Facebook, với rất nhiều người bạn, mặc dầu phải thừa nhận là đa
số những người bạn đó chẳng bao giờ nói gì với tôi cả. Trên trang Facebook
của mình, tôi trao đổi với
người này người nọ bằng ba thứ tiếng, Anh, Việt và Thái. Ngoài
ra tôi còn là linh mục cố vấn
thường trực cho một diễn đàn Công giáo dành cho người Thái. Nhờ kỹ thuật hiện đại mà cho
dầu tôi sống ở một tỉnh lẻ khá xa xôi trên đất Thái, nhưng tôi vẫn cảm thấy như mình được nối kết với khắp nơi trên thế giới, và
nhất là “sân chơi” của tôi không chỉ là cái tỉnh nhỏ bé nơi tôi làm việc, mà
cánh đồng truyền giáo của tôi trở nên thật bao la rộng lớn. Có thể nói qua
những phương tiện này mà đời sống truyền
giáo trở nên thật
thú vị và phong phú, mang lại cho tôi
những câu chuyện đặc biệt, đáng ghi lại trong bài chia sẻ về kinh nghiệm truyền giáo của tôi.
Một trong những điều thú vị nhất là những email và nhắn tin mà tôi đã nhận được từ
rất nhiều bạn trẻ trên khắp nước
Thái để xin lời khuyên và tư vấn về đời sống đức tin. Cách đây không
lâu, tôi nhận được email từ một bạn trẻ tên Ni. Ni năm nay 14 tuổi và hiện đang sống tại miền nam nước
Thái. Em chia sẻ với tôi rằng,
em rất buồn vì gần đây
mẹ em phát hiện ra em đang sở hửu một cuốn sách Kinh Thánh, làm cho bà rất giận và buồn.
Bà không thèm nói chuyện
với em nữa. Lý do bà
ta phản ứng mạnh như thế là vì trong dòng tộc ai nấy đều theo Phật giáo. Giờ em
lại muốn đi theo Kitô giáo thì gia đình không thể nào chấp nhận được. Nỉ nói
với tôi rằng em chưa bao giờ được đến nhà thờ Công giáo nào cả. Em cũng không
biết ở gần nhà em có nhà thờ nào không. Nhưng trong thâm tâm em muốn trở nên
người Công giáo. Và vì không có điều kiện đi nhà thờ hoặc
học giáo lý, nên em chỉ có thể tìm hiểu về đạo
Công giáo bằng cách tham khảo qua mạng, đặc biệt những gì trên diễn đàn mà tôi đang cộng tác.
Thật ra chuyện của Ni không phải cá biệt.
Từ ngày lên mạng cho đến nay, tôi đã
nhận được hàng chục email và lời chia sẻ đến từ các bạn trên khắp nước
Thái với những vấn đề tương tự. Chuyện các bạn muốn theo đạo nhưng cha
mẹ không chấp nhận rất phổ biến. Đối với các bạn nam thì đặc biệt gây cấn vì theo truyền thống của
người Phật giáo tại Thái Lan, thì con trai trước khi bước vào tuổi hai mốt thì phải
đi vào chùa tu một lần để lấy phúc cho cha mẹ của mình.
Việc họ đi tu một thời gian, có thể
một hai tháng hoặc lâu hơn là việc báo hiếu cha mẹ và là yếu tố quan trọng cho việc cha mẹ của họ được
lên “thiên đường” sau khi chết. Người Thái tin rằng, khi họ
chết họ có thể nhờ vào chiếc áo tu của con mình để lên thiên đàng. Vì
thế nhiều cha mẹ không đồng ý cho con theo đạo Công giáo
với lý do rằng, “Mày đi theo đạo Kitô giáo thì ai đi tu báo hiếu cho tao?”
Có bậc cha
mẹ có con đã theo đạo Công giáo nhiều
năm rồi mà vẫn kèo nài con mình phải đi tu cho bằng được. Đó là trường hợp của
một bạn trẻ tên Joe, người con trai duy nhất trong
một gia đình người Thái gốc Hoa. Joe kể cho tôi nghe, em
đã theo đạo từ năm 15 tuổi. Thời gian đầu
thật khó khăn. Mỗi lần đi nhà thờ về là bị cha mẹ la mắng, nhiều khi buồn quá không biết
làm gì, chỉ biết khóc. Nhưng vì lòng sùng đạo mà em đã giữ vững đức tin. Em rất
kính mến Đức Mẹ, đặc biệt là Mẹ Lavang.
Trong nhà Joe, mặc dầu cha mẹ phản đối, nhưng em vẫn có những tưởng
ảnh Chúa Mẹ mà em đã mua từ nơi này nơi khác. Joe
nói với tôi, trong nhà, lầu một là nơi làm kinh tế của gia đình. Lầu hai là của bố mẹ, nên họ chưng những hình ảnh về Phật giáo. Còn lầu
ba là của em, em chỉ trưng bày hình ảnh Công giáo, không
có tượng ảnh nào của Phật. Bây giờ cha mẹ của Joe không la mắng khi em đi lễ nữa, và chấp nhận cho em có tượng ảnh Chúa trong nhà,
nhưng có một điều làm em rất khổ tâm.
Đó là đến bây giờ mà mẹ Joe vẫn kèo nài mãi, muốn em vào chùa tu để
lấy phúc cho bà ta. Joe tâm sự, “Em không tin thì làm sao có thể vào chùa được? Em
nghĩ có lẽ khi vào chùa, thay vì tụng kinh, em sẽ đem chuổi Mân Côi theo để lần hạt hằng ngày.”
Trường hợp của Cap, một sinh viên đại
học tại tỉnh Mahasarakham, vùng đông bắc Thái
Lan thì có hậu hơn. Cap kể cho tôi nghe, em bắt đầu làm
quen với đạo Kitô giáo từ năm học lớp sáu, và cũng bắt đầu học giáo lý từ đó. Thoạt
đầu, cha mẹ rất tức giận khi
biết con mình làm điều đó, đặc biệt cả hai ông bà đều là cán bộ nhà nước trong
một quốc gia mà Phật giáo được xem là quốc giáo. Không chỉ bị la mắng, cha mẹ
Cap còn đe doa trừng phạt bằng cách này cách khác.
Nhưng Cap vẫn không chịu bỏ học giáo lý và tiếp tục tham gia vào các sinh hoạt giới
trẻ trong nhà thờ. Thế rồi sự trung tín của Cap cũng đã mang
lại niềm hạnh phúc sâu xa cho em khi tháng 5 vừa qua, ở tuổi 20, em đã được rửa
tội và chính thức trở nên người con của Chúa. Cap chia sẻ tại sao em phải chờ
thật lâu mới được rửa tội. “Có hai lý do em chờ tới tuổi 20 để rửa tội. Điều
thứ nhất là em muốn chứng minh cho cha mẹ em hiểu rằng, việc em theo đạo Công giáo
không phải là bị dụ dỗ, hay là chuyện thiếu ý thức. Em phải thực sự tin em mới
dám chờ cho đến bây giờ. Lý do thứ hai là em sẽ vào chùa tu một tháng
để làm tròn bổn phận làm con
của em trước khi em lãnh nhận bí tích rửa tội.” Thế
là hai tháng trước khi lãnh
nhận bí tích rửa tội, Cap đã vào chùa,
xuống tóc để làm thầy chùa trong thời gian một tháng.
Cứ thế từ ngày hòa nhập vào xã hội mạng,
tôi phát hiện ra sứ mệnh truyền giáo của mình mang
thêm nhiều chiều kích thú vì mà chính tôi cũng không ngờ được. Ai cũng biết mạng internet rất phức tạp và quá nhiều người trẻ xử
dụng mạng cho những việc thiếu bổ ích và thậm chí tội lỗi. Nhưng bản chất của
các phương tiện thông tin đại chúng thì chẳng có gì sai trái cả. Chính vì thế
mà Đức Giáo Hoàng Benedict XVI đã kêu gọi chúng ta hãy thổi linh hồn vào hệ
thống internet để nó trở nên một dụng cụ cho việc rao giảng
Tin Mừng và loán báo những giá
trị Nước Trời.
Bản
thân tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi nhờ có mạng xã hội mà tôi đã làm quen được
với rất nhiều người. Cho dù vẫn biết thế giới internet thì rất nông cạn và nhiều khi dã
dối. Đằng sau những ký hiệu như mặt cười, mặt buồn, trái tim (♥), v.v. là những con người thực sự như
thế nào không ai biết được. Nhưng một điều ta
có thể tin được, đó là những người viết những dòng chữ hoặc gõ những ký hiệu đó
không phải là những con robot không có quá khứ và hoàn toàn vô cảm, mà là những
con người thật. Họ cũng đang tìm hạnh
phúc, đang tìm cho
mình một lối đi trong đời. Nhiều người cũng đang lúng túng, đang cô đơn, đang buồn
chán, cần được chấp nhận, khuyến khích và nâng đỡ. Kinh nghiện “truyền
giáo qua mạng”
của tôi đã dẫn
tôi đến thật nhiều người thú vị, với những câu chuyện thật cảm động, và đã mở
ra cho tôi một viễn tưởng thật to lớn và phong phú về sứ mệnh truyền giáo của
mình.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét